Trong ngày hôm ấy, khi Casanova quyết tâm thực hiện kế hoạch cầu hôn cô giáo, không ngờ rằng anh sẽ phải đối mặt với một thách thức lớn hơn từ chính cô.
"Anh biết mình là ai không?" Casanova đột ngột đặt câu hỏi ngay khi bước vào phòng học, ánh mắt sáng ngời.
Cô giáo chỉ nhíu mày, không hiểu rõ Casanova đang muốn nói gì. "Anh là học trò ngoan ngoãn của tôi." Cô trả lời.
"Không, anh là Casanova," anh tự tin nói. "Và anh sẽ chứng minh tình cảm của mình không phải chỉ là "crush" đơn thuần."
Cô giáo bất ngờ nhìn Casanova, ánh mắt tràn ngập tò mò và chú ý. Casanova không ngần ngại tự mình vén bức màn nơi anh đặt những bức tranh mà anh vẽ suốt nhiều năm qua. Từng bức tranh tượng trưng cho những kỷ niệm, những cảm xúc mà anh dành cho cô giáo.
Trái tim của cô giáo bắt đầu rung động, những cảm xúc từ quá khứ dậy lên mãnh liệt. Cô giáo nhận ra rằng, sau bao năm tháng, tình cảm ấy vẫn còn đọng lại trong tim anh học trò đặc biệt này.
Và khi Casanova quỳ gối trước cô, đưa ra lời cầu hôn chân thành nhất, cô giáo không còn bật cười như trước, mà là một nụ cười ấm áp, đầy ý nghĩa. Cuộc tình của họ không chỉ là câu chuyện học trò, mà là một tình yêu chân thành và sâu đậm, vượt qua thử thách và thời gian.