Trong màn đêm u tối, Tiêu Minh đứng trước khu rừng xoắn nơi ánh sáng không thể len lỏi vào. Bước chân anh dường như nặng nề, nhấm nháp trong cảm giác cô đơn vô cùng. Một thoáng hiện người quen đầy phản bội bủa vây, làm lòng anh lửa cháy hừng hực.
Nhưng đồng đội của Tiêu Minh, những người từng trải qua những đau thương khủng khiếp, những thất bại chóng vánh, họ đã đứng bên cạnh anh, để cùng nhau vượt qua mọi khó khăn. Dù anh có bị lôi cuốn vào tận cùng bóng tối, họ vẫn ở đây để đưa anh trở về.
Trong trận chiến quyết liệt với kẻ địch gian ác, Tiêu Minh đã hiểu rằng mạnh mẽ không chỉ đến từ sức phồng toa hay tay đánh chặn, mà từ lòng dũng cảm bên trong mỗi người. Và khi ánh mắt lửa cháy của anh tràn đầy sự quyết liệt và kiên định, kẻ phản bội không thể trốn tránh trách nhiệm và công bằng nữa.
Mỗi nhịp đánh của Tiêu Minh như là một cú đấm từ lòng tự do, từ lòng công lý, từ lòng những người đã mất. Và khi kẻ vong mạng cuối cùng ngã xuống, Tiêu Minh không còn là ánh mắt đầy sầu bi, mà là nụ cười đầy nhẫn nại, ngụ ý cho sự bình yên cuối cùng trong tâm hồn anh và thế giới hỗn loạn đó.