Trong bức tâm thư cuối cùng từ cô gái mà Masato yêu thương, từng giọt mực đen nhỏ nhắn như những mảnh vỡ kí ức, chính là lời tuyên bố không trọn vẹn nhất định của trái tim tan vỡ. Bước chân lép vế, anh tìm đến căn hộ nhỏ bé của Kaoru, người bạn từ thuở thơ ấu thân mật nhất. "Tại sao cậu lại như thế, Masato?", Kaoru tò mò hỏi, ánh mắt sâu thẳm. "Vết thương này, không phải mình thân mà là từ tìm kiếm hạnh phúc sai lầm", Masato lặng lẽ đáp, nước mắt lăn dài trên gò má.
Không ngờ, Kaoru không từ chối mà ôm Masato vào lòng, gửi anh một cảm giác ấm áp chưa từng có. Từ lúc ấy, mối liên kết giữa họ bắt đầu mở ra những ngõ hẹp u tối, nơi hậu quả của những quyết định đầy hy sinh bắt đầu phơi bày. Một cảm xúc lạ lẫm, không phải tình bạn, không phải tiếng yêu. Masato và Kaoru đều chìm đắm trong khoảnh khắc câm lặng giữa hai trái tim không thể hiểu nhau hơn. Liệu tình bạn này có thể vượt lên trên một cạm bẫy trái ngang, hay sẽ trở thành bi kịch hụt hẫng của tình yêu cấm kỵ?