Đêm hôm ấy, Ryou bước đi trên con đường vắng vẻ, nỗi lo sợ và bất an đan xen trong từng hơi thở. Bước chân run rẩy, cậu không biết mình định đi đâu, chỉ biết rằng không thể ở lại đó nữa. Cảm giác bị thất thường về chính bản thân, cảm giác không thể chấp nhận sự khác biệt giữa bên ngoài và bên trong, mọi thứ đều quá lớn đối với một học sinh trung học như Ryou.
Chợt, tiếng thở dài trầm đến từ phía sau khiến Ryou hoảng sợ. Cậu quay đầu lại và chạm trán với Jin - chàng trai lạ mặt, đôi mắt sáng lên trong ánh đèn đường phố. "Anh biết mọi điều về em," Jin nói nhẹ nhàng, "em không cần phải sợ hãi nữa." Những lời này lại khiến Ryou cảm thấy lo lắng và hồi hộp hơn bao giờ hết.
Jin bước gần hơn, ánh mắt ấm áp và sự hiểu biết trong đôi mắt đã khiến Ryou chẳng thể nào không tin tưởng. "Em không phải đơn độc," Jin thì thầm, "với bộ quần áo mỗi người có thể biến hóa và tự do thể hiện bản thân. Chúng ta sẽ đánh bại "sự mất tự do" và "lẽ thông thường" bởi sự tự tin và cái mới mẻ mà em mang đến."
Với sự hỗ trợ của Jin, Ryou từng bước khám phá ra rằng, sự khác biệt không phải là điều cần phải sợ hãi, mà là một cơ hội để tỏa sáng. Và từ đó, họ bắt đầu hành trình chinh phục không gian tự do của riêng mình, với sự đổi mới và ấn tượng mỗi ngày, bằng cách thể hiện cái tôi đích thực của mình thông qua trang phục và cái nhìn về cuộc sống.