Ánh trăng lạnh lùng chiếu sáng qua hàng cây rợp bóng, tạo ra những bóng dáng đầy u ám và bí ẩn. Hyro đang bám vào bóng tối, nhìn thấy Kỷ Niệm đứng đó, khẽ mỉm cười với ánh đèn lấp lánh trên mặt.
"Anh không thể thắng được tôi, Hyro. Đứng đó như một kẻ thua cuộc," Kỷ Niệm nói, giọng cười đầy khinh bỉ.
Hyro không đáp, chỉ cười một cách đắng cay. Anh nhớ mãi hình ảnh người bạn thân từng đi bên cạnh mình, giờ đây đã trở thành kẻ phản bội.
"Đã đến lúc trả thù," Hyro nói trong im lặng, mắt sáng như hai viên ngọc đen.
Vụt! Thanh kiếm bóng tối sáng lên, ngọn lửa hận bùng cháy trong lòng Hyro. Anh như một cơn gió cuồng nộ, đánh liên tiếp vào Kỷ Niệm, âm thanh lưỡi kiếm va chạm vang vọng khắp rừng cây.
Kỷ Niệm bất ngờ trước sức mạnh đến từ con người đã từng là đồng minh trung thành của mình. Anh nhận ra, Hyro không chỉ đang trả thù vì bản thân mình mà còn vì những linh hồn đã mất đi vô phương hi vọng.
Chiến đấu giữa bóng tối và ánh sáng, giữa hận thù và công lý, giữa trái tim rung động và linh hồn vững chắc. Hyro và Kỷ Niệm, hai người bạn cùng bước qua bao thử thách, giờ đây đang chạm trán trong cuộc đối đầu quyết liệt, tạo nên một khúc nhạc kinh điển của sự hy sinh và trỗi dậy.