Từng hạt mưa nhỏ rơi lặng lẽ trên mái hiên, tạo nên âm nhạc nhẹ nhàng cho không gian yên bình của căn phòng. Kageyama ngồi đối diện với Hinata, ánh mắt cậu tái nhợt khi nghe câu nói của cậu bạn. "Tôi... tôi thích anh, Kageyama", giọng nói nhỏ níu đượm cảm xúc.
Bất ngờ lẫn lo lắng trộn lẫn trong tâm trí Kageyama. Cậu không thể tin vào điều mình nghe thấy. Suốt thời gian qua, cả hai đã dành cho nhau những khoảnh khắc đầy căng thẳng trên sân bóng chuyền. "Tại sao cậu không nói sớm hơn?", Kageyama không kìm được ánh nhìn trách móc.
Hinata nhìn thẳng vào mắt Kageyama, cười nhẹ và nói: "Vì tôi không biết phải làm sao, không biết làm thế nào để chứng minh tình cảm của mình đối với anh. Nhưng khi thừa nhận, tôi cảm thấy thật nhẹ nhõm".
Hai con người từng đối đầu nhưng cũng từng hỗ trợ lẫn nhau, giờ đây họ nhận ra rằng tình cảm giữa họ không phải chỉ dừng lại ở mức độ cạnh tranh. Kageyama nhấc tay, đặt lên mái tóc ngắn của Hinata, anh khẽ vuốt nhẹ và nói: "Thật may mắn khi có em ở bên cạnh". Đôi bàn tay chạm nhẹ nhàng, khoảnh khắc ngọt ngào bắt đầu cho chuyện tình của họ.