Trận cuộc cuối cùng của cuộc thi đã đến, mọi ánh mắt đều hướng về hai người đứng giữa điền trường rực đỏ huyết, vị vua lạnh lùng và cô gái tinh nghịch nhưng vô cùng quyết đoán - Linh Lan. Nước mắt của cung nữ đẹp như hoa rơi rớt, nhưng ánh mắt quyết liệt không bao giờ phai nhạt.
"Bổn vương muốn ngươi," vị vua lạnh lùng nhấn mạnh, tiếng định mệnh vang lên giữa bầu trời u ám. Nhưng phản ứng của Linh Lan không phải là sự sợ hãi, mà là một nụ cười nhẹ nhàng, biểu lộ sự kiên định không khuất phục.
Mọi người trong đám đông gợi cảm thấy bất ngờ trước sự dũng cảm của cung nữ nhỏ bé kia. Thái tử tàn ác, người từng âm mưu hãm hại Linh Lan, nhếch môi một nụ cười khinh bỉ. Trong khi đó, hoàng phi tàn nhẫn, người từng ghen tuông với sắc đẹp của cung nữ, lấp lửng một cách khôn ngoan.
Bầu không khí trở nên căng thẳng bởi một câu hỏi khiến mọi người há hốc mồm, "Ngươi chấp nhận lời tỏ tình của bổn vương hay chọn đi ngược lại số phận, Linh Lan?"
Một khoảnh khắc im lìm trôi qua, chỉ có tiếng bước chân nhỏ nhẹ của Linh Lan vang dội. "Bổn vương ơi, cung nữ không thể chấp nhận lời tỏ tình của ngài. Linh Lan giữ lời hứa với bản thân, chỉ sống vì chính mình, không phụ thuộc vào ai."
Vị vua nhẹ nhàng cúi đầu, ánh mắt ấm áp tỏa sáng. "Linh Lan, ngươi đã chinh phục bổn vương bằng lòng can đảm và tinh thần kiên trì. Bổn vương kính trọng và trân trọng tình cảm của ngươi. Ngươi không phải vợ của bổn vương, mà là đối tác, người đồng hành trong hành trình dài phía trước của triều đại này."
Ánh nắng cuối ngày len lỏi qua cửa sổ, chiếu sáng lên nụ cười hạnh phúc của Linh Lan, đánh thức hi vọng và tình yêu đích thực trong trái tim cô gái nhỏ bé đầy can đảm.