Trên đỉnh tháp cung điện bị xâm chiếm, Giacintia đứng đối diện với Thống lĩnh quân địch, đôi mắt lạnh lùng như hai viên ngọc đen hấp dẫn sự ma quái. Ánh trăng chiếu sáng, phản chiếu lên gương mặt cô, tạo nên bóng dáng của một ác quỷ đầy quyền năng và sự đau khổ. Hơi thở của cô rơi xuống như âm thanh lạnh nhạt, xa lạ, làm cho không khí căng thẳng hóa thành lớp màng u ám bao quanh họ.
"Ngươi không thể thắng được ta," Thống lĩnh hùng hồn thốt lên, nhưng Giacintia chỉ cười khẩy. "Sự tự tin của ngươi chỉ chính là dấu cốt thực sự yếu đuối." Lời cô, như lưỡi kiếm sắc bén, đâm sâu vào tâm can của kẻ thù.
Nhưng bất ngờ, ánh mắt của Giacintia trong dịp đen tối bỗng chớp nhấp một cơn lửa tuyệt vọng. Trái tim cô lần đầu lên tiếng, đánh thức những ký ức khuất phục trong tâm hồn. "Tại sao... tại sao chúng ta lại phải đối đầu nhau?" Giọt nước mắt rơi xuống, tan hết băng giá trong lòng cô. Lửa hận thù dường như tan chảy, để lộ bên dưới là tấm lòng mang hình hài của một con người đơn thuần, tan vỡ trong biển đau thương.
Những bí mật sâu kín, những đau đớn không thể nói thành lời, nhưng đằng sau vẻ ngoài máu lạnh, Giacintia là một phần của cái hủy hoại mà cô vẫn dày công tạo ra. Và bây giờ, giữa sự tan vỡ và sự mong manh, cô phải đối mặt với quyết định cuối cùng, giữa trả thù và sự tha thứ.