Bên cạnh câu hát của những con sóng bao la, Lạc Sơ bỗng cảm thấy một cảm giác lạ lẫm từ phía sau lưng. Khi quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng của Liễu Thành Chi đã kiếm được đến cô, như lời nguyền từ một thế lực hắc ám. Cô đôi chút bối rối, nhưng vẫn cố giữ vững tư duy.
"Sư tôn à, ta đã đợi ngươi mãi," Liễu Thành Chi cười khổ, giọng nói âm u và lạnh lùng nhưng cũng chứa đựng một sự cầu khẩn khó hiểu. "Ngươi khó chịu khi phải đối mặt với ta đúng không? Nhưng ngươi không thể trốn khỏi số mệnh đã được định sẵn. Du đãng đi."
Lạc Sơ tưởng chừng như bước vào một cõi huyền bí, nơi mà mọi điều đều hoàn toàn ngược đảo. Cô nhấp nhẹ vào hơi thở, "Ta không thể chấp nhận... Điều này... Cô không thể cưỡng lại số phận của mình!"
"Ngươi là của ta, sư tôn," Liễu Thành Chi lên tiếng với tâm hồn đen tối. "Nếu ngươi chống lại, ngươi chỉ khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn thôi. Hệ thống đã đưa ngươi đến với ta, và ta không để ngươi rời đi..."
Ánh mắt của Lạc Sơ giờ đây không còn biểu lộ nỗi run rẩy ban đầu, mà thay vào đó, là sự quyết đoán và kiên cường. Cô nắm chặt đôi bàn tay già nua, bừng bừng. "Ta sẽ không đầu hàng, ta sẽ không phụ lòng người dân, ta sẽ không để bản thân trở thành một con rối trong tay cô!"