Trong một ngày hè nắng nóng, Rii và Hiroomi trốn khỏi thành phố để tận hưởng cái nắng vàng rực rỡ của miền quê. Bước chân trên con đường đất cát, cô nhìn thấy ánh mắt đầy sáng ngời của Hiroomi như thước phim quét qua dải nắng chiều. Đôi khi, niềm vui đơn giản chỉ đến từ việc thưởng ngoạn cảnh đẹp cùng nhau, nhưng ẩn sâu trong trái tim mỗi người là bao điều mơ ước và khát khao cháy bỏng.
Dọc theo dòng sông nhỏ, Rii chợt dừng lại và nhìn Hiroomi bằng ánh mắt đầy quyết tâm. "Anh có biết không, em muốn cảm giác của môi mềm hơn nắng, ánh mắt nồng nàn hơn hương hoa. Em không muốn chờ đến khi tốt nghiệp để biết thế nào là yêu thương, anh có thể hiểu được không?".
Hiroomi nhìn Rii, không phải vì cô là học sinh trung học 17 tuổi mà là vì sự chân thành, lòng dũng cảm nằm sau lời nói đầy dũng mãnh đó. Ôm Rii vào lòng, anh thì thầm: "Em không cần phải chờ đến tốt nghiệp, bởi vì tình yêu không phải là thứ có thể giữ đến mãi mãi. Chúng ta chỉ cần biết, giữa dòng đời này, có nhau là đủ".