Trên mái nhà của Gotham City, trăng lơ lửng giữa bầu trời đêm, ánh đèn pha sáng loáng cho lòng tin trong bóng tối. Batman đứng đây, nhún vai như không phải anh, những tia ánh sáng lốc xoáy trong mắt anh cũng vốn lớn lên từ một người đàn ông trái tim bị hỏng hóc. Bên cạnh anh, Catwoman thì thầm dần bởi bóng tối, nhưng hình hài cô lấp lánh giống như ánh trăng vậy. Hai linh hồn đối lập, nhưng lại hướng về một hướng về trái tim.
Trên tay Catwoman, một viên đá quý lấp lánh bay bổng, nét đẹp nguyên thủy của sự kiêu hùng. "Đây, bảo bối của người," cô nói, nụ cười nhẹ nhàng, nhưng từ sâu trong đó, Batman cảm nhận được một vết thương không tan.
"Ngôn từ không thể truyền đạt hết," Batman suy tư, tay vươn ra, lấy lấy viên đá quý trong lòng bàn tay một cách cẩn thận. "Thế giới của chúng ta không bao giờ yên bình, nhưng khi ta nhìn vào đôi mắt em, cả thế giới này dường như đã bớt đi phần tăm tối."
Catwoman nhắm mắt, hơi thở khẽ, bên tai anh, giọng nói réo lên nhưng vẫn tiếng của trái tim. "Anh biết không, mỗi đêm trăng tròn, tôi đều thấy mình nhan sắc hơn, đây chính là lời thề, người hùng đêm nay."
Batman không trả lời, chỉ cười. "Do em, ta có một tương lai đáng tin cậy hơn."