Trên đỉnh núi Hàn Lâm, Bạch Phong đứng giữa làng nguyệt sáng rực rỡ, ánh trăng bạc phản chiếu qua lưỡi kiếm sắc bén trong tay anh. Nước mắt lăn dài trên gương mặt, nhưng Bạch Phong không chút dừng lại. Anh nhớ về những lời dặn dò cuối cùng của người thầy yêu quý, Tuyết Na, trước khi bị phản bội và mất mạng vì hắc ám của Kiều Long.
"Anh phải bảo vệ bình yên cho thiên hạ, Bạch Phong ơi," tiếng nói ấy vẫn vọng trong tâm hồn anh như một lời thề. Anh không thể phản bội niềm tin của người thầy, cũng như khát vọng bình yên cho giới võ lâm.
Hắc Phong đối diện, vẻ mặt tức giận và khí chất đáng sợ. Cuộc chiến giữa hai người sư phụ đỉnh cao bắt đầu, tiếng gươm va chạm ngân nga, khí phách và lòng dũng cảm nối liền.
Bạch Phong nhận ra, không chỉ là bảo vệ danh tiếng hay sự sống còn, mà còn là về tình yêu, về tâm hồn và về trách nhiệm. Hắc Phong có sức mạnh ám thịnh, nhưng trong Bạch Phong, là ý chí của Tuyết Na, là lý tưởng của một người sư phụ đã từng trải đắng cay và gian khổ.
Nhịp đập cuồng nộ, từng đòn kiếm mạnh mẽ đều thể hiện lòng dũng cảm và tinh thần không khuất phục của Bạch Phong. Anh không chỉ đấu vì mình, mà cũng vì bốn người sư phụ còn lại, vì nguyệt sáng rạng ngời trên đỉnh núi Hàn Lâm, và hơn hết, vì niềm tin cuối cùng mà người thầy đã trao.