Trong một đêm trăng sáng trên Lạc Bình, khi dân làng đã lặng lẽ nghỉ ngơi sau một ngày lao động, bóng tối bỗng chốc bị xé toạc bởi ánh sáng lấp lánh pha lẫn sắc đỏ của ngọn đuốc hoa sen. Bạo chúa Thân Mến đã trở lại, bước chân uy nghiêm và ánh mắt mị liệt. Không còn ai dám nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh buốt của hắn, chỉ có Lan, cô gái mồ côi kiêng dèn, không ngần ngại đứng dậy đón nhận ánh sáng từ bạo chúa.
"Ngươi... ngươi đến đây vì cái gì?" Lan hỏi, giọng điệu cứng rắn nhưng bắt đầu bày tỏ sự tò mò trong cử chỉ của mình.
Bạo chúa nở nụ cười nhàn nhạt, lướt nhẹ ngón tay qua mái tóc óng ả của Lan. "Tôi đến vì người."
Lan gật đầu, trong ánh mắt hiện rõ sự ngạc nhiên. "Dù ngươi có che mặt dưới chiếc mặt nạ đáng sợ nhưng trái tim ngươi chỉ chứa đựng tình yêu và ân nhân. Điều đó đã thay đổi tôi," cô nói, với niềm tin từ bên trong cõi lòng.
Và từ phút ấy, câu chuyện về Bạo Chúa Thân Mến không chỉ là một câu chuyện huyền bí, mà còn là một câu chuyện về tình yêu chân thành và sức mạnh của con tim. Ngọn đuốc hoa sen lấp lánh trên bàn tay của Lan, phản chiếu ánh sáng lên gương mặt hồn nhiên của cô, cùng với bóng dáng bạo chúa ân cần bên cạnh. Và dần dần, quá khứ u ám của bạo chúa được vén lên từng khúc kỷ niệm, tình yêu giữa họ trở thành bản hòa ca êm đềm trải dài trên vùng đất xa xôi của Vương Quốc Huyễn Thành.