Trong khoảnh khắc căng thẳng đến nghẹt thở, Kang Woo Huyk không thể rời mắt khỏi người đàn ông nhấn súng vào đầu mình. Ánh mắt của anh như ngọn đuốc sẵn sàng bùng cháy, vẻ mặt không hề biểu lộ sự sợ hãi, chỉ còn lại sự quyết liệt và kiên định.
"Tại sao?" Kang Woo Huyk lên tiếng, giọng điệu cứng rắn nhưng chứa đựng một chút bi thương không thể che dấu. "Chúng ta không phải đứa trẻ nữa, chúng ta có thể giải quyết vấn đề một cách hòa bình, không cần đến sự dùng vũ lực."
Người đàn ông khẽ cười, giữ vững ổ súng như tay, ánh mắt lạnh lùng không đổi. "Tôi biết đó, nhưng người chết sẽ không bao giờ tạo ra thêm vấn đề."
Kang Woo Huyk nhấm nháp hơi thở, nụ cười lạnh lùng trở lại trên môi, nhưng đôi mắt vẫn lấp lánh một hơi thở của lo lắng. "Phải chăng sự tử vong mới là giải pháp cho cuộc đối đầu này?"
Những âm thanh tiếng khách, tiếng xe cộ nhộn nhịp từ xa như lên tiếng chứng kiến cuộc đấu tay không giữa hai con người, giữa dũng mãnh và sự bất ngờ. Cảnh sát đang đến, bóng tối và ánh sáng đan xen nhau trên con đường mà hai số phận đang đấu tranh. Kang Woo Huyk chiếm lấy lòng dũng cảm, nhưng vẫn không biết đâu mới thực sự là con đường tối thượng.