Trong phút giây bàng hoàng, không ai trong phòng dám phát tiếng, chỉ có tiếng đập rơi tờ áo thêu màu vàng óng ả của nữ công tước Carcion. Elyan thở dài, ánh mắt buồn bã chuyển từ tôi sang chị gái. "Chị, cậu thực sự nghĩ rằng...", Elyan bắt đầu, nhưng bị Carcion ngắt lời.
"Đừng nói nữa," Carcion cúi đầu, mái tóc nâu nhạt che đi ánh mắt. "Anh chẳng có lỗi gì cả. Chúng ta chỉ là bạn bè với nhau thôi mà." Tiếng cười khẩy từ cánh cửa khiến tôi ngẩng đầu, phát hiện ra một hình bóng quen thuộc đang đứng ở đó. Không ai khác, chỉ là Wang - người bạn thân từ thời thơ ấu của tôi.
"Wang!" Tôi hét lên, vẻ mặt hồn nhiên gặp lại người bạn cũ. Wang chỉ cười nhẹ, bước vào phòng và nắm lấy tay tôi. "Tớ đã đến để giúp cậu đấy," Wang nói, ánh mắt sáng lên đầy hy vọng. "Hãy tin vào tình bạn thật sự, chứ không phải những hiểu lầm hay hoài nghi."
Những từ của Wang như một làn gió mới, mang theo hơi ấm và sự tin tưởng. Tôi nhìn quanh, thấy Elyan, Carcion và ngay cả nữ công tước đều nhìn chăm chú về phía tôi. "Các bạn ơi..." Tôi lên tiếng, lời thốt ra đầy chân thành. "Cảm ơn các bạn, vì đã luôn ở bên cạnh và tin tưởng vào tình bạn của chúng ta."
Trái tim tôi cảm thấy an bình, khi cảm giác hạnh phúc từ sự đoàn kết và chân thành dần lấp kín. Và giữa không khí ấm áp kia, mỗi cá nhân đã tìm ra câu trả lời cho chính mình, bởi khi bạn bè ở bên cạnh, mọi khó khăn cũng vượt qua được.