Trên con đường vắng vẻ của Gangwon-do, ánh sáng mặt trời đang nhấp nhô qua những tán cây rợp bóng, tạo ra những bóng đổ u ám trên mặt đất. Khiến cho mọi sự rất yên bình, nhưng ngay sau đó, một cơn gió lạnh bất ngờ thổi qua, gào thét như muốn cảnh báo điều gì đó kinh hoàng sắp xảy ra.
Arachi đứng giữa dòng xe tải đổ nát, áo đỏ bóng bẩy của cô dính đầy bụi và máu. Cô quỳ gối bên cạnh hai đứa trẻ của mình, Soo-hyuk và Seon-mi, vẫn chưa tỉnh lại từ cái cú đâm đầy chói sáng kia. Ánh mắt của cô quét qua mọi chi tiết xung quanh, từ đống xe tan nát cho đến làn khói đen bay lên từ đường.
Trong cái câm lặng bất thường, cô thầm thì nói với bản thân: "Không, không lần này. Tôi sẽ không để cho cái gì xảy ra với gia đình mình thêm lần nữa." Và rồi, từ ánh mắt u ám của Arachi, một tia sáng rực rỡ bắt đầu phô ra, làm cho không khí xung quanh trở nên nóng bỏng. Cô đứng dậy, cầm lấy thanh kiếm đặt ẩn sâu ở trong hòm, sức mạnh khủng khiếp của cô bắt đầu được giải phóng.
"Kẻ nào dám đến gần gia đình tôi," Arachi thốt lên, giọng lạnh lùng như một bóng ma chết chóc đang trỗi dậy. Người dị nhân đầu tiên đã thức tỉnh, và lần này, niềm kiêu hãnh và quyết tâm của cô không còn ai có thể ngăn cản được nữa.