Trên hành lang lạnh lẽo của biệt thự Tước gia, Vệ Hàn Tước đứng ngửa tay, mắt sáng lên trong ánh đèn lạnh của đèn pha. Dưới bóng tối, gương mặt anh như phảng phất bức màn bí ẩn, giữa sự lạnh lùng và quyết đoán. Bước đi nhẹ nhàng, từng bước ríu rít trên mặt sàn đá cũ kỹ, vẻ đẹp đầy nam tính như một vì sao hiện lên giữa đêm tối.
Bên kia hành lang, Tiểu Thúc yểu điệu nhưng không kém phần bá đạo, ánh mắt quyến rũ như phép thuật, khiến người khác không thể rời mắt khỏi. Ông anh hắng hún tay, vẻ mặt chỉ biết cúi đầu trước sự dịu dàng của cô gái, từng ngón tay nhỏ nhắn vẫn giữ nguyên vẻ nguy hiểm của sự bá đạo.
"Tiểu thúc, mọi người đều rất nghiêm túc, xin trêu chọc vừa thôi!" Vệ Hàn Tước toát lên vẻ ung dung, nhưng trong ánh mắt vẫn ẩn chứa ý định không bền bội.
"Đừng nghĩ rằng chỉ vì em là nữ nhân mà anh sẽ nhường bước," Tiểu Thúc cười khẽ, tiếng cười như những lời ma mị phun ra từ môi mỏng xinh xắn. "Tước gia không chịu trêu chọc, là đúng rồi, nhưng có lẽ anh sẽ phải thay đổi quan điểm của mình về em."
Hai con người, hai tính cách, va chạm nhau giữa biển cảm xúc phức tạp và động cơ hành động rõ ràng. Câu chuyện tình yêu bắt đầu từ một trận đấu trí, đến khi nào lời nói trở thành hành động, và tâm hồn hai người kết nối, chỉ thời gian mới biết.