Dưới ánh trăng lung linh, Rozy thoáng cảm thấy rùng mình khi bước chân về phía căn phòng lầu trên. Tiếng khóc thút thít vẫn văng vẳng, kéo cô từng bước gần hơn đến bí ẩn mà gã hàng xóm lưu giữ. Bước chân thật mềm mại của cô chạm vào cánh cửa với cảm giác hoảng sợ và hứng thú xen lẫn.
Mở cửa từ từ, bức tranh tận cùng đắng cay lên trước mắt Rozy, khiến cô không thể không giữ môi mím im lặng. Một căn phòng với mọi thứ trắng xoá, từ tường đến sàn nhà, chỉ có bức cửa sổ lớn, trải dài những ánh sáng lạ mắt từ mặt trời mọc. Và giữa căn phòng, người đang khóc không ngừng kia... chính là một hình bóng mảnh mai của chính mình.
Rozy chạm vào tấm gương trước mặt, tay cô lạnh buốt khi chạm vào hình ảnh phản chiếu. Đôi mắt lạnh lùng, khuôn mặt nhăn nheo với vẻ buồn bã, đó chính là cô. Chính cô đang khóc trong căn phòng trắng xoá, một cô gái mắc kẹt trong mê cung của tâm hồn mê loạn không thể thoát ra.
Và rồi, từng cơn gió lạnh lẽo thổi qua, khiến Rozy cảm thấy đôi cánh trí tuệ của mình mở rộng hơn. Bí ẩn về người hàng xóm lạnh lùng và căn phòng trắng xoá đã được hé lộ, nhưng câu chuyện thực sự chỉ vừa bắt đầu...