Dưới ánh bình minh hiu quạnh, Jin nắm chặt con dao, ánh kim loại lấp lánh như lưỡi lê sắc nhọn của kẻ săn mồi đang chờ cơ hội hạ gục con mồi yếu đuối. Jack thở dốc, máu chảy ròng ròng trên khuôn mặt vẫn cứng rắn, dung nhan nam tính giờ trở nên xám xịt dưới bức tranh sắc nét của sự kiên định.
"Jin, hãy dừng lại," Jack nói, giọng doạ hoặc nhưng vẫn chứa đựng sự phân uất. "Chúng ta không thể tiếp tục con đường này." Jin mỉm cười cạn, ánh mắt đen như đêm đen lấp ló giữa lá cây xanh tốt.
"Chúng ta không thể trở lại những ngày hạnh phúc ấy nữa, Jack," Jin đáp, tiếng cười khẽ vang trong không gian lạnh lẽo. "Hai con người, hai số phận khác biệt. Cuộc chơi của chúng ta đã kết thúc."
Trận chiến bắt đầu, cơn giông mạnh của những cú đấm và cú đao như những tia lửa đang phập phồng giữa màn đêm tăm tối. Jack không chỉ đấu tranh vì sự sống còn mà còn vì một mảng ký ức hồi ức mà anh không thể từ bỏ.
Và rồi, ánh nắng bình minh chiếu sáng qua những tán cây rậm rạp, tiếng rền vang vọng từ cú đấm cuối cùng của Jack khiến Jin ngã xuống đất. Đôi mắt lạnh lùng của Jin chợt nhìn như hòa lẫn với vũng máu màu đỏ tươi phủ trên lá mạ cỏ. "Chúng ta từng hứa với nhau, Jin," Jack lên tiếng, giọng buồn bã nhưng không chút dễ dãi. "Hãy dừng lại."
Một tiếng dao chém lên, ánh kim loại bắt ánh sáng đang về, và tiếng gọi lên từ cõi chết vô thức kéo dài nốt những sợi tơ kinh hoàng của một tình anh em sứt động, những ký ức tan vỡ, và sự ngậm ngùi không lối thoát.