Trong một buổi tối trăng sáng, cô gái trẻ Yui đang đi trên con đường vắng vẻ, ngập tràn cây cỏ dại. Đột nhiên, một cơn gió nhẹ thổi qua, làm lay nhẹ tấm vải trắng phủ trên người cô. Bước chân nhỏ nhắn của cô càng trở nên nhẹ nhàng, hòa mình vào bản giao hưởng tự nhiên của đêm hôm đang dần buông xuống.
Bỗng nhiên, một hình bóng lạ mắt xuất hiện giữa bóng đêm. Ánh sáng trăng phản chiếu lên khuôn mặt điển trai, đôi mắt sâu thẳm nhìn Yui với ánh sáng đầy mê hoặc. Không kịp phản ứng, Yui bất giác trì hoãn bước chân, đôi mắt trái tim bỗng dưng khẽ đập thình thịch.
"Anh... ơi..." Yui thì thầm, giọng nói rơi vào bóng tối của đêm. Người đàn ông lạ mặt cười nhẹ, bước gần hơn. Trái tim Yui đập nhanh hơn, khéo léo kết hợp với tiếng đập thoáng qua làn da mềm mịn. Đôi mắt anh sáng ngời, hôn lên mái tóc dài mềm mại của Yui, lan tỏa cảm giác ấm áp khắp cơ thể.
"Em là ai mà chạy lẻ loi giữa đêm thế này?" Người đàn ông kia gọi Yui bằng cái tên mà cô vốn không biết, nhưng trong lòng cô, bỗng dưng như ngọn lửa lên mạnh hơn. Cô không bao giờ nghĩ rằng mình có thể gặp được một ánh sáng hiện lên giữa bóng tối đẫm máu như vậy.
Cám ơn vì đã đến bên cạnh em giữa lúc đen tối nhất của cuộc đời, ánh trăng hiện lên, che phủ cho chúng ta bể khói này. Nhưng liệu cuộc đời hai chúng ta sẽ nảy ra tình yêu có nồng nàn và mãnh liệt như ánh trăng không, cô gái trẻ Yui đang tự hỏi trong lòng mình.