Dưới bức tranh thu êm đềm, Kanako lặng lẽ ngồi dưới gốc cây, nhìn theo bóng Ihara từ xa. Ánh nắng chiếu xuyên qua tán lá vàng rơi, tạo nên những đốm sáng lung linh, nhưng trong con tim cô, chỉ có một màu u tối. Khi bước đến gần, cô nhận ra gương mặt lạnh lùng của Ihara, đôi mắt nhìn cô chằm chằm như muốn xuyên thấu tâm hồn. "Anh không thể hiểu được em," Kanako thì thầm trong lòng, hạ giọng của cô phản ánh sự yếu đuối, nhưng cũng đọng chút quyết tâm. Nụ cười nhạt nhòa trên môi, cô thốt lên: "Có thể anh lạnh lùng, nhưng em sẽ là nguồn ấm trong trái tim anh, cho dù anh chẳng bao giờ biết được." Để rồi, màu thu không chỉ là sự rụt rè của lá khô, mà còn là thay đổi chóng mặt trong tâm hồn của họ.