Trên đỉnh núi đá vươn cao, Sadai đứng nhìn dòng sông uốn quanh dưới chân núi. Trong lòng anh bừng cháy lửa niềm tin cuối cùng, niềm tin rằng anh sẽ tìm thấy câu trả lời cho cảnh báo hồi tỉnh từ cô gái bí ẩn. Bước vào ngôi nhà bỏ hoang với bàn tay run rẩy, Sadai cảm thấy mình như một kẻ dũng cảm hay một kẻ điên dại.
Mỗi bước chân vang lên âm thanh vang vọng, như tiếng đồng hồ đếm ngược cho sự kiện quyết định số phận. Ánh sáng mặt trời chiếu qua khung cửa, làm nhòe đi bóng tối nơi đây. Và rồi, một cô gái xuất hiện từ bên kia căn phòng, ánh nắng len lỏi qua mái tóc vàng hoe, tạo nên bức tranh tuyệt đẹp giữa chốn hoang vắng.
"Anh tìm gì ở đây?" - Giọng cô gái êm đềm như làn gió thoảng qua.
Sadai nhìn cô, đôi mắt như đắm chìm trong biển cả của tâm hồn. "Anh đến để giải thoát cho chính mình," - anh trả lời, lời nói như giọt sương rơi trong đêm tối.
Cô gái bước tới gần, ánh mắt mê hoặc như là ánh trăng trong đêm. "Nhưng anh có chắc không có điều gì đang chờ đợi, Sadai. Đừng từ bỏ hy vọng quá sớm," - cô nói, giọng khẽ lắng xuống như làn sương tan.
Trái tim Sadai đập mạnh dưới ánh sáng mặt trời, hồn anh rối loạn giữa hai đường đi: tìm kiếm sự thật hoặc chôn vùi mình trong bóng tối. Liệu cuộc gặp gỡ này sẽ thay đổi số phận anh hay chỉ là một phút giây lừa dối ở chốn hoang vắng núi đá?