Dưới ánh đèn lấp lánh, Lina đứng thẳng, ngực hơi nghẹn lại, tay nắm chặt thanh kiếm. Đôi mắt của cô nhìn thẳng vào đôi cánh hoang dã của quái thú đang đứng trước mặt, và cảm giác lo sợ tràn ngập từ bên trong cô. Nhưng khi những giọt mồ hôi hòa quyện với nước mắt cô, thứ đáng sợ ấy dần biến mất.
"Anh không phải là kẻ thù," Lina thì thầm, giọng nói như sóng nhẹ nhàng trôi trên biển khơi, "Anh... là ai?" Ánh mắt của cô nhưng rơi vào đôi mắt xanh sâu của quái thú, nơi chứa đựng một cảm xúc lạ lùng mà cô chưa từng trải qua.
Quái thú nở nụ cười nhè nhẹ, trong đôi mắt xanh kia nhấp nhô một ánh sáng tinh khôi. "Tôi chỉ là một linh hồn bị mắc kẹt trong bóng tối, tìm kiếm sự tha thứ và yêu thương," anh ta trả lời, giọng điệu đầy uẩn khúc như những hồi vọng không bao giờ thực hiện được.
Từ trong cõi tâm hồn rối ren của Lina, một bức tranh về một quái thú không phải là con quái vật hung dữ, mà là một người bạn, một người đồng đội, chỉ dần hiện lên. Khi những cảm xúc vỡ oà từ trái tim của quái thú in vào cô, câu chuyện không còn đơn thuần là cuộc chiến. Mà là một hành trình tìm kiếm sự thật về bản thân và giải thoát cho cả hai linh hồn bị vướng bí ẩn.