Trên con đường quanh co đầy băng tuyết, Tono Takaki bước đi với tấm thẻ gửi phòng trại cũ của mình trong tay. Hoàng hôn đỏ rực phủ lên bầu trời, tạo nên bức tranh tuyệt đẹp mà anh không thể không nhớ tới Shinohara Akari, người bạn thơ ấu xa xôi mặc dù đến lúc này vẫn chưa hề gặp lại. Những ký ức như lá rơi trên tuyết, mỗi cử động, cử chỉ, cất giọng cười, đều đọng lại trong tâm trí anh theo năm tháng. Cảm giác nhung nhớ dần trở thành ám ảnh, khiến Takaki không thể kiểm soát được bản thân.
Ngày tận cùng của cuộc hành trình, anh đến nhà Akari. Tiếng chuông cửa vừa vọng lên, một người phụ nữ mặc áo khoác ấm làm mở cửa, anh tìm kiếm bóng dáng quen thuộc nhưng không thấy. "Xin lỗi, Akari đã chuyển đi từ lâu rồi", người phụ nữ nở nụ cười đầy chân tình, từng câu nói như nhấn mạnh sự xa cách giữa Takaki và cô bạn thơ dẫu nhớ nhung.
Một cơn mưa rơi bắt đầu, như muốn xóa sạch đi quá khứ. Takaki đứng đó nhưng bóng dáng của Akari đã tan biến giữa dòng đời vội vã. Nhưng chính lúc ấy, anh nhận ra rằng, tình yêu không chỉ tồn tại trong khoảng cách thời gian, mà còn ẩn chứa trong những khoảnh khắc đầy ý nghĩa, trong trái tim hồn nhiên của những đứa trẻ vốn chưa biết tới sự xa cách. Đã đến lúc Takaki nhìn về phía trước, để yêu thương không chỉ là ký ức, mà còn là hiện tại và tương lai.