Trong ánh đèn vàng lấp lánh của đèn đường, hai cô gái trẻ trôi dạt giữa dòng người ồn ào. Một người với mái tóc dài uốn éo như làn sương sớm, ánh mắt lấp lánh như bước đi trên mây, không ai khác chính là senpai - người đã giúp đỡ cô trong những ngày bơ vơ. Còn người kia, bé nữ sinh với ánh mắt trìu mến đầy kí ức, không ai khác chính là senpai đó - người đã chia sẻ một phần bí mật của mình. Được senpai của mình dẫn dắt vào một góc phố hẹp, ánh đèn ấm nồng hiện lên trên khuôn mặt họ.
"Senpai, tại sao senpai ở đây?" - Bé nữ sinh tựa vào vai senpai, hỏi một cách đầy tò mò.
Senpai chỉ cười nhẹ, ánh mắt nhìn xa xăm về phía mặt trời lặn dần trên bờ biển.
"Dù chúng ta không có mái ấm nào cả, nhưng tại sao chúng ta không tạo ra nơi dựa riêng cho chính mình?" - Senpai nhìn cô với ánh mắt đầy ý chí.
Hai cánh tay từ từ bao quanh cô bé nữ sinh, tạo nên một tổ ấm nhỏ giữa cơn đông đúc của thành phố lớn. Đó không chỉ là sự chia sẻ, mà còn là sự gắn kết, khi hai tâm hồn cô đơn tìm thấy nhau giữa cõi trần gian đầy sóng gió.