Trong ánh đèn vàng dịu dàng của ngọn đèn cầy, hoàng tử nằm yếu ớt trên giường của kỹ nữ nổi tiếng. Vết thương trên ngực anh còn đỏ rực, máu không ngừng tuôn ra, nhưng ánh mắt anh vẫn kiên định nhìn về phía cửa sổ ngoại ô, nơi ánh sáng tự nhiên bắt đầu lóe lên.
Kỹ nữ đứng bên cạnh anh, bàn tay nâng cao loại thuốc từ thế kỷ cổ xưa. "Hoàng tử, đây là phải chăng là lần cuối cùng ta giúp anh?" Giọng cô trầm lắng, ánh mắt đỏ rực hiện lên một sự quyết tâm khó hiểu.
Bỗng nhiên, tựa cửa sổ, một bóng người hiện lên, mặt phủ kín bằng kính mặt nạ. "Hoàng tử, đừng ngậm ngùi, lẽ nào ông hoàng đã định mệnh lụi tàn như thế sao?"
Hoàng tử giật mình, ngẩng đầu nhìn về hướng tiếng nói phát ra. "Ai...đó là ai?" Anh hỏi với giọng run rẩy, vẻ mặt mơ hồ vì sự mơ hồ của tình thế.
Kỹ nữ thở dài, thuốc trong tay bỗng sáng lên như lửa. "Hóa ra, mọi thứ chỉ mới bắt đầu..."