Trong bóng tối hằn lên hàng cây cổ thụ, Cố Lan San từ bóng đêm bước ra như một bóng ma với đôi mắt lấp lánh ánh lửa. Bàn tay run rẩy, cô giơ lên tờ giấy thảm nhiên trên xe của Thịnh Thế. "Bản thân bị bất lực từ lâu, cần phương thuốc bí truyền..." Cái tên thấp thoáng lên trong tâm trí cô, hận thù và tức giận hòa quyện. Một bước nhỏ, cô đã ẩn mình vào bóng đêm, để chứng kiến từ xa cảnh ánh đèn của ngôi nhà Thịnh Thế sáng lên.
"Anh ta đang đợi ai?", Cố Lan San nghĩ thầm trong lòng, kế hoạch trả thù từng bước lộ rõ trước mắt. Thịnh Thế - người từng hạ nhục cô, giờ sẽ là nạn nhân tiếp theo của trò chơi tâm thế của cô. Cô quyết định, không phải để hận thù chi phối, mà để sự nhục nhã của anh ta tự tử trong từng cử chỉ, từng lời nói của mình. Sự trả thù hoàn hảo nhất không phải là tử vong, mà là để nhìn họ sống trong nỗi hối hận vĩnh viễn.